Hãy bắt đầu từ một điều nhỏ hơn, học ngoại ngữ như một thói quen. Cần bao lâu để từ chưa biết gì, bạn có thể bắt đầu dùng được một ngôn ngữ mới? Theo những nghiên cứu đọc được và kinh nghiệm của bản thân S. thì sẽ mất khoảng 3-6 tháng. Nếu không tập trung lắm thì từ 1-2 năm.
Tuy nhiên, sẽ không lấy gì làm lạ nếu một học sinh học Anh văn từ lớp 6 đến lớp 12, qua 4 năm đại học, sau khi ra trường với một tấm bằng TOEIC vẫn phải xách giỏ đi đến trung tâm Anh ngữ học tiếp và … vẫn không dùng được tiếng Anh. Tại sao vậy?
Nguyên nhân chính của vấn đề này là do người ta đã học như một thói quen. Lớp nhỏ, đi học cầm quyển sách giáo khoa, vào lớp ê a đọc theo cô giáo. Lớp lớn cũng vậy. Ra trường rồi, ôm giỏ đi vào trung tâm ngoại ngữ cũng vẫn vậy.
Trong nguyên quãng đường đó, ít khi nào chịu đứng lại và hỏi bản thân, mình học ngoại ngữ để làm gì, và cách mình đang làm hiện tại có giúp mình đạt được mục đích đó hay không. Chẳng buồn hỏi là vì từ lớp học đầu tiên, cô giáo đã dạy như vậy, các bạn chung quanh cũng học như vậy, nên tôi cứ việc làm như vậy.
Hậu quả để lại là làm một việc đến cả mười mấy năm, mà cuối cùng vẫn không được mấy tích sự. Đời con người có được mấy cái mười mấy năm ấy để mà hoang phí ?
Rồi đến khi làm việc, người ta cũng làm nó như một thói quen. Cứ đến ngày thì họp. Vẫn cứ những mô hình đó, những phương pháp đó, những sản phẩm đó. Cũng chăm chỉ đấy, cũng dốc công dốc sức ra đấy, nhưng cứ lên rồi lại xuống. Vậy mà có mấy khi dừng lại để tự hỏi, mình đang làm việc như vậy là để làm gì, và liệu con đường và cách thức mình đang làm có đưa mình đến với mục đích đó không?
Hay những việc hôm nay mình làm là bởi vì khi bắt đầu, mình đã được đào tạo là phải làm như vậy, những người chung quanh mình cũng đang làm những việc như vậy, đang đi theo con đường như vậy, nên mình cũng cứ làm như vậy là được?
Tại sao thế giới vẫn cứ đi tới trước với những phát minh, những đột phá, những thay đổi, còn bản thân mình, người mình, vẫn chăm chỉ làm một bản sao, học theo người khác và tự hài lòng với một sự học theo, sao chép rập khuôn ấy?
Tại sao người ta vươn ra, đi khắp nơi, và làm những chuyện lớn lao một cách dễ dàng, còn mình chỉ mãi quanh quẩn tại nơi mình được sinh ra, làm những chuyện bé nhỏ mà cứ tưởng là vĩ đại, chỉ vì nó hơn một chút với những gì mình đang có, hay chỉ vì một người nào đó ngay trước mặt mình làm được điều đó.
Con người mà mình đang nghĩ là vĩ đại ấy, điều họ đang làm mà mình cho là vĩ đại ấy, vĩ đại đến mức nào so với những điều ở ngoài cái vùng thoải mái của mình, người khác đang làm?
Hay bản thân mình cũng đang suy nghĩ và mơ ước như là một thói quen?
Sponsell
— / —